Tôi sẽ trở về để đối diện với người chồng tàn nhẫn đó.
Thời gian gần đây, tôi không thể ăn ngủ vì lo lắng cho gia đình, cảm thấy kiệt sức mà không ai hiểu được. Tôi cũng không dám chia sẻ với ai. Là giáo viên ngoài 40 tuổi, tôi đã trải qua 20 năm làm dâu đầy gian truân. Chồng tôi nghiện cờ bạc, rượu chè và thường mang tiền của tôi đi đãi bạn bè. Có lần, tôi tưởng anh mua đồ ăn cho gia đình, nhưng thực tế lại mang đến nhà bạn. Anh rất gia trưởng, thường xuyên đánh con vì điểm số và không bao giờ để yên khi có bữa cơm ngon, luôn gọi bạn bè đến. Tôi rất mong nhận được lời khuyên để có quyết định đúng đắn.
Con tôi thật tội nghiệp, có hôm vừa gắp miếng thịt thì bố đã trợn mắt bắt bỏ xuống. Bữa ăn của mẹ con tôi chỉ là ăn cho qua bữa. Chồng tôi vẫn đắm chìm trong rượu chè, khiến bệnh tật tái phát. Nhớ lần cãi nhau, anh ném đồ đạc đuổi mẹ con tôi ra đường giữa trời đông, chúng tôi phải lang thang như vô gia cư. May nhờ hàng xóm cho ngủ nhờ. Tôi lấy chồng để chịu đựng khổ sở. Anh thường xuyên say xỉn, về nhà lại chửi bới mẹ con tôi. Gia đình anh thấy vậy cũng chán nản, không can thiệp nữa. Ra ngoài, anh là người nổi tiếng rượu chè, khiến tôi cảm thấy xấu hổ. Khi anh ốm thì lo lắng, nhưng khi con gái ốm, tôi phải nhờ anh mua thuốc mà anh cũng không quan tâm.
Chồng tôi thản nhiên nói rằng tốn tiền xăng không đáng để đi, và tôi chỉ biết âm thầm chịu đựng. Khi con vào lớp 10, anh đã chửi bới con thậm tệ, và mỗi câu chửi đều nhắm vào tôi. Con tôi chỉ yêu cầu đừng chửi mẹ, nhưng anh đã tát con, khiến con chảy máu mũi. Lúc đó, bản năng làm mẹ trỗi dậy, tôi chạy ra ngoài kêu cứu. Trên má con vẫn còn vết sẹo từ cái tát đó. Tôi đã nhiều lần cầu xin anh buông tha cho mẹ con tôi, nhưng anh chỉ nói sẽ hành hạ chúng tôi. Tôi sống trong tủi nhục bên chồng như vậy cho đến khi anh phát hiện bị ung thư giai đoạn đầu hơn một năm trước.
Sau vài đợt điều trị, bệnh của chồng tôi đã lui nhưng anh lại tái phát do nghiện rượu. Một tháng trước, bệnh viện trả anh về, tôi vừa đi làm vừa chăm sóc anh để hoàn thành nghĩa vụ vợ chồng. Dù sống với nhau 20 năm, tôi vẫn thương nhưng giờ đây anh bộc lộ bản chất xấu. Anh chê bai mọi thứ tôi làm, thậm chí còn nói với gia đình rằng tôi là nguyên nhân khiến anh bệnh. Tôi là người chăm sóc anh trong lúc ốm đau, nhưng anh giấu tiền bạn bè thăm, không cho tôi động vào. Trong khi tôi vừa lo cho chồng ốm vừa nuôi con ăn học đại học, anh lại chửi bới không ngừng, không cho tôi ngủ, mặc dù anh chỉ ở nhà suốt ngày.
Tôi thường phải uống thuốc ngủ vì chồng hay mở ti vi to, khiến mẹ con tôi không thể ngủ. Gần đây, anh ta còn chửi bới và đe dọa giết tôi cùng các con. Đêm qua, tôi phải gọi người thân đến giúp và đưa mẹ con tôi về nhà ông bà nội. Nay chồng gọi giục tôi về, nhưng tôi biết nếu về thì chỉ làm người hầu cho anh. Dù con cái khuyên không nên trở về, tôi vẫn lo lắng cho danh dự gia đình và việc anh đang ốm. Tôi cần lời khuyên để có quyết định đúng đắn.


Source: https://afamily.vn/toi-du-dinh-se-ve-doi-mat-voi-nguoi-chong-doc-ac-ay-20141023094836394.chn